26/01/2025

Tại sao chúng ta lại xem nhẹ cảm xúc của chính mình?

Mỗi bông hoa đều có vẻ đẹp riêng, và cảm xúc của bạn cũng vậy. Khám phá thế giới nội tâm phong phú và hãy “nở rộ” theo cách riêng của bạn.

Rate this post

Ý chính trong bài:

Tôi (tác giả) nhận thấy rằng nhiều người, bao gồm cả bản thân tôi, mỗi ngày đều có những khoảnh khắc “vật lộn” với nhiều cảm xúc khó chịu như xấu hổ, tội lỗi, tổn thương, buồn bã, lo lắng, tự ti,…

Dù có khác biệt, nhưng dường như có một xu hướng chung giữa chúng ta, đó là: chúng ta luôn không ngừng so sánh bản thân với người khác.

Chứng kiến một người đang đau buồn vì mất người thân, một người bạn đến thăm đã vô tình thốt lên: “Thực ra thì tôi cũng không nên buồn. Mọi chuyện với tôi có vẻ không đến nỗi tệ. Ít nhất thì tôi không phải ly hôn hay chịu đựng nỗi đau mất người thân như cô ấy.”

Người phụ nữ đang đau buồn cảm thấy xấu hổ và bối rối. Cô cúi gằm mặt xuống, cô không muốn bạn của mình tự hạ thấp trải nghiệm của bản thân chỉ vì hoàn cảnh của cô. Điều này chỉ khiến cô cảm thấy cô đơn và bị cô lập hơn.

Tự nhiên, tôi nhớ có một câu trích dẫn:

“A flower does not think of competing with the flower next to it. It just blooms.” (Tạm dịch: Một bông hoa khi khoe sắc, nó chẳng màng đến sắc hoa của bông bên cạnh, nó chỉ cứ thế bung nở.)

Trải nghiệm cảm xúc của người khác không phủ nhận hay làm lu mờ trải nghiệm của chúng ta. Con người thường có xu hướng tô hồng cho trải nghiệm của chính mình bằng cách so sánh bản thân với những người “khổ hơn”. Nhưng khi lạm dụng việc “đặt mình vào vị trí của người khác” ta vô tình tự xấu hổ về cảm xúc thật của chính mình. Cứ thế, ta ngầm nói với bản thân rằng: “cảm xúc của chúng ta không quan trọng.”

Tôi nói với bạn bè rằng, đôi khi chính tôi cũng rơi vào cái bẫy này, tự xấu hổ vì những cảm xúc của mình, tự nhủ rằng lẽ ra mình “không nên” cảm thấy như vậy, hoặc mình “nên” cư xử chín chắn hơn.

Nhưng suy cho cùng, cảm xúc là một phần không thể thiếu trong mỗi trải nghiệm của con người, phải không? Vậy cớ gì ta lại tự ép buộc bản thân vào những khuôn khổ “nên” hay “không nên”, rồi tự tạo ra những kỳ vọng thiếu thực tế?

Dù cho bông hoa bên cạnh đang khoe sắc hay lụi tàn, điều đó cũng không làm thay đổi trải nghiệm của riêng bạn. Tôi thực sự tin rằng việc thấu hiểu người khác, bước ra khỏi “vùng an toàn” của bản thân và chấp nhận những thăng trầm trong cảm xúc của mỗi người là vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, nếu chúng ta cứ liên tục xem nhẹ trải nghiệm của chính mình, vô hình chung, ta đang tự tiêm nhiễm vào tiềm thức của mình rằng, cảm xúc của bản thân chẳng có giá trị gì cả.

Dù ai đó có đang trải qua chuyện mà bản thân ta tự cho là “tồi tệ” hơn ta, thì đau khổ vẫn là đau khổ. Dù có những người có hoàn cảnh kém may mắn hơn ta, thì cảm giác đau buồn mất mát không vì vậy mà trở nên dễ dàng để vượt qua.

Chúng ta cần ngừng xem nhẹ cảm xúc của bản thân. Đừng ép mình phải tỏ ra “không cảm xúc”, bởi đó là điều trái với bản chất của con người.

Sẽ ra sao nếu ta chỉ đơn giản là dừng lại và thừa nhận: “Mình đang cảm thấy rất đau khổ” – không phán xét, không dán nhãn, chỉ đơn giản là ý thức về những gì ta đang trải qua? Điều gì khiến nỗi đau trở nên đáng sợ đến vậy, tới mức khiến ta tìm mọi cách để trốn tránh?

Hãy thôi ngắm nhìn “bông hoa bên cạnh”. Hãy thôi so sánh bản thân với bông hoa ấy. Cũng thôi đừng bận tâm đến việc nó đang nở rộ nhanh hay chậm như thế nào.

Bạn – Hãy “nở rộ” theo cách của riêng mình.

Tác giả: Hannah Rose LCPC
Biên dịch: Đào Thị Nguyên Hoàng – Thạc sĩ Tâm lý học
Biên tập: AGATE
Theo Psychology Today

bạn bè biết ơn cảm xúc chăm mình chăm sóc bản thân

Đánh giá bài viết

Rate this post

Nhận thông báo bài viết mới mỗi tuần từ Agate

    Bình luận (0)

    Leave a Reply

    Your email address will not be published. Required fields are marked *